Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

[FAN REPORT 2].

YAMADA RYOSUKE TẠI PHIM TRƯỜNG FULLMETAL ALCHEMIST TẠI VOLTERRA, Ý (PHẦN 2)
Trải nghiệm của tôi ở Volterra : Tôi đã gặp Ryosuke như thế nào…"Tôi đã ghi rõ trên Twitter (các bạn có thể tự do theo dõi tài khoản của tôi @yamadoong/@moonlight nếu như bạn thích), để tôn trọng quyền riêng tư của các staff, những người luôn làm việc chăm chỉ để mọi thứ trong bí mật và tránh khỏi sự soi mói. Mặc dù có hơi đột ngột khi một tờ báo đã chụp lén một số bức ảnh từ phim trường và viết một bản tin tiết lộ bức ảnh khá rõ về tạo hình và phim trường, tôi sẽ không nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến cảnh quay hay về bộ phim, tôi sẽ chỉ tập trung vào trải nghiệm của tôi về người mà tôi ngưỡng mộ - Ryosuke và làm thế nào tôi gặp gỡ cậu ấy trong một khoảng cách cực gần. Lúc đó tôi nghĩ đây là cơ hội tuyệt nhất và tôi sẽ thẳng thắn chia sẻ với người khác, những ai không có được cơ hội giống như tôi. Tôi muốn giúp các bạn được sống trong giấc mơ của tôi, vì vậy tôi sẽ bắt đầu câu chuyện!" "Tôi sẽ viết bản tiếng Nhật cho fan Nhật. Xin lỗi vì cái này toàn bằng tiếng Anh!" ~~~~~~~~ 7/6/2016 Chắc không ai biết tôi đâu, tôi đang sống và học đại học ở Venice, nhưng quê nhà tôi ở Tuscany, từ quê nhà tôi đến Volterra khá gần. Khi tôi nghe tin đồn có vài bộ phim sẽ quay ở Volterra và trong số đó có thông tin phim Fullmetal Alchemist sẽ quay tại Ý và trong thời gian này, những hoài nghi của tôi đã được cung cấp và xác nhận bởi một số người bạn. Tôi quyết định đi đến đó và liên lạc với một vài người bạn đi cùng. Bởi vì tất cả chúng tôi đều là fan của JE nên chúng tôi đều biết những luật lệ khắc khe của nhà JE. Hầu hết giới truyền thông và văn hóa Nhật đều xem trọng sự riêng tư, vì vậy chúng tôi đã thỏa thuận là sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài trước ngày công chiếu. Vì thế chúng tôi chắc chắn rằng không gì có thể ảnh hưởng đến lịch trình của đoàn phim và sự riêng tư của Ryosuke. Con đường duy nhất đi đến đó chính là chúng tôi đi đến đó bằng cách bắt chuyến xe bus lúc 6h và đến nơi lúc 9h09, vì vậy tôi đã bỏ lỡ một phần nhỏ của ngày đầu tiên ghi hình, nhưng thật may là những cảnh quay đó không có Yamachan. Tôi vẫn thấy biết ơn những người bạn của tôi, những người đã tìm một chỗ khá đẹp bên đường trong khi tôi đang trên đường đến đó, chúng tôi có thể nhìn thấy cảnh quay từ xa và nhìn trộm từ trong góc bất cứ khi nào họ nghỉ giải lao. Ekíp và các staff tốt bụng đến lạ thường, họ cho phép chúng tôi xem họ quay như những gì chúng tôi muốn và được đến gần hơn, nhưng tất nhiên họ sẽ không cho phép chúng tôi chụp ảnh và chia sẻ chúng, vì vậy các bạn có thề tưởng tượng được mỗi lần chúng tôi lấy điện thoại ra nhắn tin hay update thông tin cho mọi người khó khăn thế nào rồi. Mọi thứ cứ diễn ra trong khi chúng tôi có thể di chuyển đến cuối đường, mái tóc vàng hoe của Ryosuke với đuôi tóc tết bím làm cậu ấy trông khá giống Edward Elric, chỉ là chiếc áo khoác da màu tía nhưng đã làm cậu ấy hoàn toàn phù hơp với tạo hình này đến mức không ngờ. Một lát sau, cuối cùng cậu ấy cũng bước ra phố cùng với vài thành viên trong staff, lúc đó chúng tôi quyết định khẽ vẫy tay để gây sự chú ý của cậu ấy và dịu dàng gọi tên cậu ấy. Cậu ấy chú ý đến chúng tôi và ngoảnh đầu lại nhìn. Tôi phải thừa nhận rằng phản ứng đầu tiên của cậu ấy khi nhìn thấy chúng tôi có vẻ như bị giật mình, cậu ấy mở to mắt nhìn chúng tôi trong bối rối và lẩm bẩm câu gì đó giống như “Shitteru”- Hiểu rồi (bởi vì chúng tôi biết họ đang quay phim hoặc là vế cậu ấy, có lẽ cậu ấy hầu như không mong đợi sự có mặt của fan ở đây), thế là cậu ấy chỉ tiếp tục đi, nhưng cậu ấy đi về phía sau, cậu ấy không hề quay lại, không hiểu sao “cứ giả vờ” huýt sáo rồi đi tiếp. Chúng tôi biết cậu ấy như thế nào mà, rất đáng yêu nhưng hơi dè dặt, tâm trí cậu ấy phải hoàn toàn tập trung vào công việc và cậu ấy không có thời gian dành cho chúng tôi lúc này. Lúc đó thứ làm tôi thấy ấn tượng chính là khi nhìn cậu ấy ở cự ly gần (cậu ấy cách tôi khoảng 3m) , trông da cậu ấy thật sự đẹp như những gì mọi người nói, nó mịn và sang, mắt cậu ấy to, nhìn dễ thương lắm. Tóm lại là cậu ấy nhìn ngoài đời đẹp hơn trong hình. Chúng tôi tiếp tục quan sát buổi ghi hình trong im lặng và kính cẩn, tình cờ chúng tôi nói chuyện với staff, những người cư xử khá tốt bụng với tất cả chúng tôi, có cả người Ý và người Nhật. Một điều tôi chắc chắn rằng, một thành viên của staff mà tôi và các bạn của tôi nhìn thấy trong suốt buổi giải lao ngắn có lẽ chính là quản lý của JE, bởi vì cô ấy luôn quanh quẩn bên Ryosuke và đang nói chuyện với người phiên dịch trẻ nhất đoàn (dễ thương nhất nữa) trong lúc đó cô ấy nhìn về phía chúng tôi. Chúng tôi phải thừa nhận là cả bọn cau mày sợ hãi nghi là họ sẽ đá chúng tôi ra khỏi nơi đây hay chúng tôi đã đi quá sâu vào “không gian riêng tư” của họ, dù chúng tôi vẫn cách chỗ ghi hình của họ ít nhất 10m và có những người còn đứng gần hơn. Cô ấy bước đến và nhẹ nhàng hỏi chúng tôi nếu như chúng tôi có chụp hình thì không được. Cho dù chúng tôi có giữ chúng riêng tư hay không thì cũng không được đăng chúng lên đâu đó (Tôi nhận ra rằng cô ấy đang lo lắng về chiếc máy ảnh của tôi, tôi vẫn đeo nó sau chuyến đi dạo khi họ đang nghỉ trưa) và thêm vào đó là một điều cực kì ngọt- chúng tôi đương nhiên được đến gần và xem họ quay phim. “Ryosuke rất vui và ngạc nhiên khi biết các fan đang ở đây để ủng hộ cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng có nguyên tắc riêng và công việc khá vất vả nên cậu ấy không thể tiếp xúc với chúng tôi nhiều, dù sao đi nữa cậu ấy vẫn muốn để chúng tôi biết cậu ấy biết chúng tôi đang ở đây và cậu ấy thật sự rất vui vì sự hiện diện của chúng tôi”. Chúng tôi không thể tin được, sự dè dặt đáng yêu của Ryosuke cuối cùng cũng biến mất. Thật ấm lòng khi nghe thấy giọng cậu ấy và chúng tôi vẫn hy vọng chúng tôi và cậu ấy sẽ có một sự tương tác nhỏ sau khi cảnh quay kết thúc và chúng tôi chắc chắn sẽ nó sẽ không làm cậu ấy thấy lo lắng. Họ di chuyển đến nơi khác và các staff mang theo những thứ cần dùng và bước cùng chúng tôi, họ chỉ chúng tôi nơi đến và để chúng tôi nhìn từ xa lần nữa. Cậu ấy cực kì tập trung vào công việc và nỗ lực học hỏi mọi thứ để đích thân thực hiện những cảnh quay hành động như những gì đã hứa, cậu ấy đã cố gắng hết sức. Điều đó đã làm tôi thấy tự hào về cậu ấy. Trong suốt buổi ghi hình, một trong những cảnh quay cuối, chúng tôi có thể nhìn thấy cánh tay để trần của cậu ấy, có thể nói rằng nó được luyện tập rất săn chắc, chứng tỏ cậu ấy đã luyện tập rất vất vả để có được hình thể và cơ bắp như vậy, trông cậu ấy thật sự rất cân đối. Cuối cảnh quay có một điều gì đó tuyệt vời lại diễn ra, có vẻ như cậu ấy đã rời khỏi trường quay. Thật tệ hại là đối diện chỗ chúng tôi đứng có một bức tường nhỏ chắn ngang ở giữa, nên chúng tôi không thể nhìn thấy rõ cậu ấy, nhưng trước khi rời khỏi cậu ấy đã tạt qua đây. cả hay tay cậu ấy vẫy vẫy chúng tôi và một dành cho chúng tôi một điều to tát, cậu ấy nở một nụ cười ấm áp cho đến khi có ai đó bảo cậu ấy có thể đi từ phía chúng tôi, vì vậy cậu ấy bước qua hàng rào và bước gần hơn đến phía chúng tôi để nói lời chào (Có thể nói tay chân tôi gần như đang run rẩy). Rất nhanh sau vài giây tôi hoàn toàn nhận ra vẻ hơi mệt mỏi và lung túng của cậu ấy (Chắc chắn một điều để giao tiếp tốt với chúng tôi là điều không thể, cho dù hầu hết chúng tôi đều biết tiếng Nhật nhưng làm sao cậu ấy biết được), giữa chúng tôi và cậu ấy có một rào cản nhỏ. Trước khi cậu ấy bước đi, một người bạn của tôi dúi vào tay cậu ấy một bức tranh mà cô vẽ cho cậu ấy. Cậu ấy dừng lại và dùng tay ra dấu hay nói gì đó với quản lý mà tôi không biết họ nói gì (Một cách kiên nhẫn, tôi hơi ngạc nhiên quá mức, tôi chỉ nhớ đủ vài thứ thôi aha). Cậu ấy cúi đầu với cô ấy và nhận lấy nó, nói với một chất giọng siêu ngọt mà tôi không bao giờ quên “Arigatou ne”- Cảm ơn nhé!. Sau đó cậu ấy bước lên xe. Thật sự rất đáng yêu vì cậu ấy luôn cố gắng làm mọi thứ bằng chính sức mình. Cậu ấy không thể chụp với chúng tôi hay ký bất cứ thứ gì, cậu ấy làm tất cả những gì có thể. Cá nhân tôi nghĩ món quà đó rất ngọt ngào với anh ấy. Các staff cũng rất vui khi họ khuyến khích chúng tôi có sự tương tác nhỏ này với cậu ấy và khi chúng tôi làm như vậy họ đã hoan nghênh chúng tôi. Đó là điều tôi thấy đáng quý nhất. Sau đó chúng tôi tách nhóm và tôi trở về nhà. ~~~~~~~~ 8/6/2016 Bởi vì chúng tôi phần nào hiều được cậu ấy chắc chắn có thể nhận những món quà, và bởi vì tôi thích vẽ, tôi muốn dành cho cậu ấy một thứ gì đó nên tôi quyết định vẽ sẵn một bức tranh nhỏ với dòng chữ khích lệ viết bằng tiếng Nhật và cố gắng tìm cách trao tận tay cậu ấy trong ngày quay thứ hai.   Trong suốt ngày quay thứ hai chỉ còn tôi và vài người bạn ở đó, bởi vì những người khác đều đã về sớm hơn, chúng tôi ngồi gần hơn đến chỗ quay phim của cậu ấy, và được cho phép đến rất gần để xem nhưng chúng tôi không hề làm làm phiền các staff và đoàn làm phim. Các thành viên của staff nhận ra chúng tôi, trong số đó có cả người Ý và người Nhật, và tôi không muốn làm ra vẻ như mình đang làm trò hề, nhưng tôi chắc rằng Ryosuke đã nhận ra chúng tôi. Chúng tôi luôn ở đó suốt, từ sáng sớm đến tối muộn, luôn đứng xem và cổ vũ từ xa và chúng tôi chỉ có 5 người, vì vậy cũng không khó để nhớ để nhớ hết mặt chúng tôi, chính vì như thế cậu ấy bước đến chỗ và nhìn chúng tôi lâu hơn như thể bạn nhìn một ai đó bạn chị gặp thôi hay không biết người đó là ai. Tôi chắc rằng đó là vì cậu ấy đang làm việc, chắc là vì cậu ấy hơi dè dặt, nhưng tôi cố gằng vẫy vẫy cậu ấy nhìn về phía chúng tôi. Cậu ấy không quay đi vẫn tiếp tục hướng mắt nhìn về phía chúng tôi, trông cậu ấy đáng yêu đến lạ lùng. Cậu ấy tò vẻ giống như để chúng tôi biết cậu ấy biết chúng tôi đang ở đó, nhưng lại không biết phải tương tác làm sao, vì vậy cậu ấy chỉ biết nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Ngay khi họ quyết định nghỉ trưa, chúng tôi cũng vậy và chúng tôi đã đi bộ đến những cửa hàng ở trung tâm thị trấn cũng “theo chân” các staff. Đương nhiên là chúng tôi không hề có ý định đó rồi, chúng tôi đi theo cậu ấy và người quản lý, cô ta rẽ về góc bên phải trước khi chúng tôi tình cờ tìm thấy Ryosuke và cô quản lý đi trước cách chúng tôi 5m. Cậu ấy vẫn còn mang đuôi tóc giả và mặc một chiếc áo len rất dễ thương che hết nửa phần trên bộ đồ hóa trang. Đương nhiên là chúng tôi khá nôn nóng trong lòng và bạn tôi đã nhắc tôi về bức tranh mà tôi muốn tặng cậu ấy, vì thế tôi quyết định đi về bên phải và cô đuổi kịp cậu ấy và lịch sự xin cậu ấy vui vẻ nhận lấy nó. Cuối cùng cậu ấy rẽ vào một tiệm bánh pizza mua một ít bánh pizza và đồ uống. Trong lúc đó tôi như đang phiêu trên mây bởi vì chúng tôi không có dũng khi bước vào bên trong và nói gì cả (Ngốc thật đấy). Ngay lúc đó tôi có thể đưa nó, cậu ấy đột ngột quay về phía các staff, tôi thấy xấu hổ vô cùng ngồi bệch xuống đâu đó hối tiếc về cuộc đời và suy nghĩ về sự ngốc nghếch của mình. Tôi quyết định đi bộ trở về khu trung tâm và quay lại nhập bọn với các bạn của tôi, và khi tôi ngoảnh lại, cậu ấy cũng đang đi bộ trên phố về phía chúng tôi, vì vậy theo bản năng chúng tôi đã chạy đến nấp phía sau góc nhà vệ sinh, chúng tôi thật sự không muốn để lại ấn tượng rằng cả bọn đang theo đuôi cậu ấy, chúng tôi biết họ đang rất cẩn trọng thế nào mà. Cậu ấy vào một cửa hàng ở một góc khác nơi chúng tôi đang đứng, cửa hàng đó bán đồ bằng đá thạch cao, khá nổi tiếng ở Volterra và cậu ấy đang tìm kiếm thứ gì đó bên trong, chắc là cậu ấy tìm mua quà lưu niệm hay thứ gì đó cho chính mình hoặc cho người thân, vì vậy chúng tôi không muốn làm phiền cậu ấy với bức vẽ ngu ngốc của mình. Khi chúng tôi thảo luận những gì phải làm, không thể tưởng tượng cậu ấy tiếp tục bước đi, nhưng chỉ quay lại phía các staff, cậu ấy nhìn về phía góc đường nơi chúng tôi đang đứng. Trời ơi, lúc này đây cậu ấy thật sự đến gần và không như lúc trước, lần này cậu ấy hoàn toàn nhận ra chúng tôi, vì cậu ấy hướng mắt nhìn về phía chúng tôi rất lâu với vẻ hơi ngạc nhiên. Thực tình thì tôi ngước nhìn về phía cậu ấy, và cảm thấy tệ hại vì đã để lại cho cậu ấy ấn tượng chúng tôi đang theo dõi cậu ấy, nhưng bạn tôi nói hình như cậu ấy đang lẩm bẩm gì đó, có lẽ cậu ấy nhìn thể để chúng tôi hiểu “tốt nhất đừng có cố gắng”, bởi vì cậu ấy không thể đến gần chúng tôi hơn nữa. Đó chỉ là những gì tôi phỏng đoán. Cứ thế cậu ấy đi tiếp và bước vào tiệm kem Gelateria cùng người quản lý và mua ít kem gelato. Các staff vẫn vui vẻ cho phép chúng tôi đi đến bất cứ chỗ nào để có thể nhìn thấy cậu ấy đang diễn từ xa và cậu ấy thật sự đang làm việc rất chăm chỉ, cậu ấy và ekip phải thực hiện một cảnh quay lại hàng tá lần để có một cảnh quay hoàn hảo, thật sự rất chuyên nghiệp. Tôi thấy buồn vì phải về sớm hơn hôm qua, thế là tôi quyết định hỏi một thành viên trong staff rằng tôi có một bức vẽ và chuyển nó cho người phiên dịch, sau đó có lẽ cô ấy chuyển lời với quản lý của Ryosuke ở gần đó rằng chúng tôi xin thứ lỗi vì đã quanh quẩn ở đó như thế này. Chúng tôi đi theo cậu ấy trong khi đó chỉ ao ước được tặng cậu ấy một món quà nhỏ. Tôi quan sát cả cuộc trò chuyện từ xa, nhưng tôi nhìn người quản lý luôn đứng cạnh Ryosuke, trong khi cậu ấy đang ngồi nghỉ giải lao chuyển cảnh và đang nhắn tin với chiếc điện thoại của mình, và bạn tôi bảo tôi cô ấy nhìn thấy cậu ấy đang mỉm cười khi nhìn vào tờ giấy nhỏ đó khi cảnh cảnh quay kết thúc, vì thế tôi chỉ hy vọng cậu ấy nhận lấy nó khi tôi rời khỏi. ~~~~~~~ "Những gì tôi có thể nói về Ryosuke chính là tôi rất tỉnh táo khi tôi có được cơ hội gặp cậu ấy bằng cách đó, sẽ thật khó khăn để người ta thấy cậu ấy như vậy lần nữa. Vì vậy tôi cảm thấy mình rất may mắn. Tôi đã thấy cậu ấy bằng xương bằng thịt, một chàng trai 23 tuổi trong mệt mỏi, luôn chăm chỉ trong công việc, chính vì vậy mà cậu ấy không cho phép được tiếp xúc với bất cứ ai ngoại trừ quản lý của mình và vì vậy cậu ấy chỉ ngồi một mình bấm điện thoại chờ cảnh phim tiếp theo. Tôi đã thấy được một chàng diễn viên trẻ chăm chỉ, hết mình trong mọi hoàn cảnh, không bao giờ ca thán hay phàn nàn điều gì, chỉ làm việc hết sức có thể. Tôi đã thấy một chàng trai với trái tim ấm áp nhưng lại rất dè dặt, cậu ấy muốn truyền tải hết đam mê và lòng biết ơn của mình đến với chúng tôi bằng những cách nào đó nhưng chúng ta lại nhìn thấy cậu ấy hơi lúng túng khi làm những điều nhỏ nhặt như vẫy tay hay đáp lại bằng cái nhìn chằm chằm. Tôi đã thấy một con người đã thoát khỏi ánh hào quang sân khấu, không phải là một thần tượng. Và tôi thật sự nghĩ rằng đó là một cơ hội không ai có được và cho dù nó không lấp lánh, vui vẻ và đầy tiếng cười, dẫu sau tôi nhận ra rằng tôi thích nhìn cậu ấy như vậy. Tôi sẽ mãi trân quý những ký ức này!"P/S: Đây là fan report của fan ở Ý đến xem Yamada quay phim nên không đảm bảo tính chính xác 100%.



Credit : Yamada Ryosuke"8 đồng xu group"
Post : ~Ry Ha~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét